Chuyện tình như mơ sau nửa thế kỉ trên dãy Trường Sơn

Hơn 50 mùa rẫy trước, chàng A Trí và nàng Y Ngon xinh đẹp đã trao nhau ánh mắt và lời yêu nơi vùng đất lạnh lẽo Đông Trường Sơn Tây Nguyên

Điều ấy xảy ra như một mốc son định mệnh trong đời. Có núi rừng hoang sơ và linh thiêng chứng giám, chàng trai và cô sơn nữ đã trao nhau nụ hôn đầu đời trong sáng hẹn thề sẽ mãi mãi thuộc về nhau. Nhưng số phận đưa đẩy, mãi hơn 50 năm sau, lời thề xưa mới trở thành hiện thực.

Chuyện tình hơn nửa thế kỉ trước

Hơn nửa thế kỉ trước, vào một buổi chiều mưa giăng kín đất trời Tây Nguyên, chàng A Trí (giờ đây đã 69 tuổi, người dân tộc Mơ Nông, làng Vi Choong, xã Hiếu, huyện Kon Plông, Kon Tum) đã phải ngẩn ngơ khi nghe tiếng hát trong veo của nàng Y Ngon (hiện khoảng 65 tuổi) xinh đẹp cất lên ở một ngôi nhà sàn làng bên.

A Trí lúc đấy mới 16 tuổi với khuôn mặt khôi ngô và thân hình vạm vỡ, cũng đủ tài săn bắn, làm rẫy, khiến bao sơn nữ trong làng say đắm và thầm yêu trộm nhớ. Mỗi chiều về bên bờ suối, những cô thôn nữ trong làng ríu rít chuyện trò và luôn ánh mắt tình tứ nhìn về phía chàng A Trí. Nhưng người lọt vào tầm mắt chàng trai tài giỏi lại là nàng Y Ngon xinh đẹp, hát hay ở làng bên.

Dù ở khác làng nhưng cả hai đều biết nhau vì hai làng thường giao lưu văn hóa, văn nghệ với nhau trong những dịp lễ, hội. Đôi trai gái đã âm thầm nhớ nhau và dành cho nhau một tình cảm đặc biệt nhất ở trong tim. Tình yêu của họ lặng lẽ âm thầm nhưng lại đắm say và sâu đậm như rừng núi thăm thẳm. Rồi một buổi sáng tinh sương, họ gặp nhau nơi con suối đầu làng. Cả hai đã không thể giấu nổi cảm xúc cũng như nỗi nhớ mong nhau từ lâu. Y Ngon đã trao lời yêu thương cho A Trí. Như một định mệnh trong đời, họ đã trao nhau nụ hôn đầu đời trong sáng và thề nguyền từ đây sẽ mãi mãi thuộc về nhau.

Đất nước lúc này còn đang chìm ngập trong chiến tranh, họ phải tạm gác tình yêu sang một bên để lên đường phục vụ tổ quốc. Họ đã có một đêm chia tay đầy nước mắt bên bờ suối, nơi hai người đã hẹn thề có nhau khi trao nụ hôn đầu đời. Dưới vầng trăng và bên bờ suối vắng, họ đã ôm chặt lấy nhau như thể đó là lần cuối trong đời rồi xa nhau mãi mãi. A Trí thề sau này khi chiến tranh kết thúc , dù có cụt què chân tay hay như thế nào đi chăng nữa cũng đi tìm Y Ngon về để cùng nhau xây dựng hạnh phúc. Y Ngon xúc động khóc rưng rức trước tấm chân tình của chàng trai mà mình đã chọn sẽ lấy làm chồng. Họ ở bên nhau đến khi nghe tiếng gà gáy mới lưu luyến rời nhau bằng những nụ hôn bất tận.


A Trí gia nhập đội dân công, còn Y Ngon tham gia đội vận tải hàng hóa của tình Kon Tum lúc bấy giờ. Cũng từ đó họ không có một sợi dây liên lạc với nhau, bởi một lẽ đơn giản, cả hai chưa từng được học hành hay biết chữ. 3 năm trôi qua, với họ thông tin về nhau vẫn là một ẩn số. A Trí luôn nhớ thương người yêu và mong 1 lần được gặp lại. Thế nhưng, duyên số là do trời định, để trả hiếu với đáng sinh thành trước lúc nhắm mắt. A Trí đành long lấy vợ mà không phải là nàng Y Ngon trong sáng. Thế là tình yêu và lời hẹn thề năm nào của đôi trai gái tạm thời khép lại.

Chuyện tình như mơ sau nửa thế kỉ trên dãy Trường Sơn
Tình yêu bền vững 50 năm

Trớ trêu ngày gặp lại

Khi chiến tranh kết thúc, Nàng Y Ngon hân hoan trở về trong niềm vui chiến thắng, tâm trạng của nàng lúc nào cũng bâng khuân, xao xuyến khi nghĩ đến giây phút được gặp lại người yêu.

Nhưng rồi tất cả như bóp nghẹt tim nàng khi hay tin người yêu năm nào giờ đã có con với người phụ nữ khác. Phút giây gặp nhau, tưởng chừng như họ phải ôm chặt lấy nhau và rưng rưng sau bao năm xa cách. Thế nhưng họ chỉ biết đứng lặng nhìn nhau mà không biết phải nói gì, gần nhau lắm nhưng sao vời vợi xa, tim Y Ngon như bị ngàn mũi tên bắn vào đau nhói, nàng không khóc nhưng nước mắt cứ ứa ra mặn chat từng dòng. Trước tình yêu tan vỡ của Y Ngon, A Trí cũng nghẹn ngời. Anh lấy tay đấm vào ngực mình tình thịch. Giây phút nặng nề trôi qua.

Thấy người yêu thôi rơi nước mắt, A Trí an ủi Y Ngon bằng lời hứa: “Tình yêu của chúng mình đành hẹn lại kiếp sau. Y Ngon hãy về lấy chồng đi, khi nào vợ A Trí chết đi, chồng Y Ngon chết đi, chúng ta sẽ thành vợ chồng. Ngàn lần xin lỗi Y Ngon”. Đặt tay lên vai người yêu lần cuối và nghe theo lời A Trí, Y Ngon trở về làng trong nỗi đau tột cùng.

Trời đất như sụp đổ dưới chân nàng. Không biết làm gì, nàng đã hát, tiếng hát của nàng cất cao vang đọng cả núi rừng như cố xóa đi dấu vết và kỉ niệm của một tình yêu thủa nào. A Trí chỉ biết đứng ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng người con gái đáng thương, tội nghiệp. Biết bao lần anh đã ngập ngừng chạy theo Y Ngon, chạy theo tiếng gọi thôi thúc trong con tim chàng, nhưng A Trí không thể, vì giờ đây anh đã có vợ có con với một người phụ nữ khác rồi.

A Trí chỉ biết đau đớn nhìn theo bóng dáng người yêu thủa nào khuất dần theo những bóng cây. Thời gian qua đi, câu chuyện tình yêu đẹp ngày xưa của nàng Y Ngon cũng đã được giấu kín. Rồi một ngày kia, nàng Y Ngon cũng đã bắt cho mình một tấm chồng. Dù cách nhau hơn nghìn bước chân và vẫn gặp nhau trong những mùa lễ hội, nhưng A Trí và Y Ngon không hề làm gì lén lút để phải cảm thấy có lỗi với nửa kia của mình.

A Trí sống hạnh phúc và có với H’ Leng bốn người con, còn Y Ngon cũng kịp sinh cho chồng mình năm đứa con. Cuộc sống vợ chồng của họ nơi núi rừng hoang vu tuy nghèo nhưng lại rất đầm ấm. Câu chuyện tình yêu trong quá khứ của họ, hai nửa kia đều biết, vì cả A Trí và Y Ngon đều kể cho nửa kia của mình nghe. Họ không hề ghen tuông mà trái lại luôn quan tâm chăm sóc cho nhau trong cuộc sống. Hai gia đình luôn che chở và giúp đỡ nhau những lúc cần.

Thời gian trôi qua thật nhanh, và những tưởng lời ước hẹn năm nào sẽ theo họ xuống dưới mồ sâu mãi mãi. Nhưng cách đây 5 năm, chồng bà Y Ngon đã qua đời trong một lần bạo bệnh. Chỉ còn một mình bà lầm lũi sống trong căn nhà bé nhỏ. Ban ngày bà vào rừng làm rẫy, tối về bà lặng lẽ làm bạn với bóng đêm. Niềm hạnh phúc duy nhất mà bà có được đó là những lần lê thăm chớp nhoáng của con cháu, hay những ngày lễ hội say men rượu cần.

Có làn buồn tủi và cô đơn quá, bà đã nghĩ đến những ngày xưa, ngày bà còn bé tí được mẹ gừi lên rừng hái măng, tỉa bắp, rồi bà lớn lên cùng chúng bạn trong làng hát hò, nhảy múa, rồi bà gặp A Trí, lúc này đúng vào mùa lễ hội. Bất chợt muốn quên đi hết nỗi buồn và sự cô đơn của cuộc đời mình, bà muốn buông xuôi, nhắm mắt, thế là bà uống thật nhiều rượu, bà uống như chưa bao giờ được uống, bà muốn uống cho say, và bà đã say.

Tỉnh dậy, bà bắt đầu uống tiếp, nhưng kì lạ thay men rượu cần, cứ say rồi tỉnh, tỉnh rồi say mà nỗi buồn và sự cô đơn thì vẫn còn nguyên. Nói về A Trí thì vẫn ngày ngày vào rẫy chăn trâu và làm lúa với vợ. Cách đây 3 năm, sau một lần trọng bệnh vợ ông cũng qua đời để lại A Trí buồn bã cô đơn cùng đứa con gái út chưa kịp bắt chồng.

50 năm một lễ thành hôn

Ở vào cái tuổi gần đất xa trời, A Trí và Y Ngon mới thực hiện được lời hôn ước đã thề nguyện cách đây hơn 50 mùa trăng. Dù đã muộn, nhưng đối với đôi vợ chồng già mới cưới thì quả thật nó vừa là hạnh phúc vừa kịp để trả cái duyên số trời đã định.

Cơn mưa rào vào những ngày cuối tháng sáu ở mảnh đất đông Trường Sơn Tây Nguyên xối xả làn nước như roi quất vào mặt, khiến rừng núi thêm thâm u làm lòng người buồn đến tê tái. Ấy vậy mà giữa cái chốn thâm u cùng cốc này, chỉ chơi vơi duy nhất một ngôi nhà tranh của đôi vợ chồng già mới cưới đang ngồi bên mâm cơm chiều, hạnh phúc ấy như đẩy xa đi cái âm u ngoài không gian ấy.

Hạnh phúc từ mối tình đầu cách đây 50 năm đã đến với ông A Trí và bà Y Ngon tại làng Y Choong, xã Hiếu, huyện Kon Ploong, Kon Tum cách đây không lâu. Hạnh phúc mong manh mà họ ngỡ tưởng sẽ âm thầm phải mang theo xuống mồ, nhưng rồi nó lại là đám cưới đông vui và hiếm có nhất ở giữa mảnh đất Đông Trường Sơn Tây Nguyên Này.

Sauk hi H’Leng chết đi, ông A Trí thực sự cô đơn. Một ngày buồn và cảm thấy trống trải quá, ông dẫn theo con trâu vào đám rẫy trong rừng và ở lỳ trong đấy gần 1 năm. Trời xui đất khiến thế nào bà Y Ngon đeo gùi vào rừng hái măng, gặp cơn mưa xối xả, bà chạy vào trú mưa trong căn lều của ông.

Ông trời cũng như sắp đặt trước, hai thân già tội nghiệp, cùng sưởi ấm bên bếp lửa, rồi ôm lấy nhau thật chặt như sợ mất nhau, cả hai đã khóc như trẻ thơ khi hồi tưởng lại chuyện xưa…
Sau ngày hôm ấy, ông hân hoan trở về chuẩn bị rượu, thịt mời dân làng đến làm lễ bỏ mả cho người vợ quá cố.

Tiếp đến, ông cùng bà nấu rượu, xay gạo mời dân làng đến ăn mừng đám cưới theo phong tục. Ai ai cũng ngạc nhiên, đến đám cưới nhưng vẫn còn nghi ngại cho cái sự kết đôi chuẩn bị ở vào cái tuổi gần đất xa trời này. Nhưng rồi, sau khi nghe câu chuyện và lời thề ước cách đây hơn 50 năm của họ, cả làng như ngộ ra. Nhìn bà Y Ngon với tấm thân già gầy đét nhưng vẫn còn trang điểm, đeo vòng vui mừng nhảy múa, hát ca thì ai cũng ngộ ra hạnh phúc muộn màng của họ.

Cũng từ hôm đó, ông và bà sống với nhau như hình với bóng, chưa rời nhau nửa bước. Họ cùng nhau vào rừng làm rẫy, cùng nhau đi chơi lễ hội, cùng nhau quay quần bên bếp lửa với nồi cơm chiều với chỉ hai món hoa chuối rừng nướng và vài con sâu rừng nướng nhưng hạnh phúc lại quá đỗi tràn đầy: “Mình đã hẹn nhau nếu còn sống thì sẽ lấy nhau, nếu chết rồi thì thôi. Hẹn là phải làm chứ, mình lấy nhau để xây dựng hạnh phúc, để cùng nhau làm ăn mà, mình đâu có sinh con được nữa đâu, mình sống để làm bạn mà”. Bà Y Ngon tâm tình.

Theo Hải Thần(Giadinhvn)